Nguyên tác Hoa ngữ của “66 cầu thiền ngữ” này là “Lục thập lục điều kinh điển thiền ngữ”, có nghĩa là “66 câu thiền ngữ trong Kinh điển”, hay còn gọi “66 câu Phật dạy để ngộ ra chân lý cuộc đời” được phổ biến trên internet vào khoảng năm 2004. Nó còn được dịch là “66 cầu làm chấn động thiền ngữ thế giới” hoặc “66 câu Phật học làm chấn động thiền ngữ”:
1. Sở dĩ ta đau khổ
chính là vì ta mãi đeo đuổi những thứ sai lầm.
2. Nếu ta không muốn
rước phiền não vào mình thì người khác cũng không cách nào gây phiền não cho
ta. Tất cả do nội tâm ta. Chỉ do ta không chịu buông xuống.
3. Hãy luôn cảm ơn
những ai đem đến nghịch cảnh cho ta.
4. Phải luôn mở lòng
khoan dung tha thứ cho người, cho dù họ có xấu nhiều khi họ đã làm tổn thương
ta, ta hãy buông bỏ thì ta mới có được niềm vui trong cuộc đời này.
5. Khi ta vui, phải
nghĩ rằng niềm vui này không phải là vĩnh hằng. Khi ta đau khổ, hãy nghĩ rằng nỗi
đau khổ này cũng không trường tồn.
6. Sự chấp trước của
ta ở thời điểm hiện tại này sẽ là nỗi đau khổ hối hận cho ta ở vị lai.
7. Ta có thể có tình
yêu nhưng đừng nên dính mắc vì chia ly là lẽ tất nhiên.
8. Đừng lãng phí
sinh mạng của ta trong những chốn mà nhất định ta sẽ ân hận.
9. Khi nào ta thực sự
buông xuống thì lúc ấy ta mới hết phiền não.
10. Một vết thương, một nỗi đau của ta đều là một sự trưởng
thành của ta.
11. Người cuồng vọng còn cứu được, người tự ti thì vô
phương. Chỉ khi nào nhận thức được mình, hàng phục chính mình, sửa đổi mình,
thì may ra mới thay đổi được người khác.
12. Đừng nên có thái độ bất mãn người khác hoài mà hãy quay
về kiểm điểm chính ta. Bất mãn người khác là tự chuốc khổ cho chính mình.
13. Một người nếu tự đáy lòng không thể tha thứ cho kẻ khác
thì lòng họ sẽ không bao giờ được thanh thản.
14. Người mà trong tâm chứa đầy cách nghĩ và cách nhìn của
mình thì không bao giờ nghe được tiếng lòng người khác.
15. Làm người khác buồn chỉ cần một lời thôi nhưng làm người
khác vui ta phải mất ngàn lời.
16. Ta không cần quay đầu lại coi người nguyền rủa hoặc chửi
bới làm cho ta đau khổ là ai, là như thế nào, giống như ta bị một người điên
đánh ta, chửi ta, chẳng lẽ ta đánh lại
người điên đó hay sao?
17. Đừng bao giờ để tâm lãng phí một giây phút nào để nghĩ
nhớ đến những người mà ta không thích hoặc người đó làm cho ta đau khổ mà hãy
nên để tâm ta an trú trong Chánh niệm.
18. Hãy đem lòng từ bi và thái độ ôn hòa để bày tỏ nỗi oan ức
hoặc bất mãn của ta, có như vậy người khác mới khả dĩ tiếp nhận và hội lãnh được.
19. Cùng là một cái tâm, cùng là một con người có máu đỏ và
nước mắt cùng mặn tại sao tâm ta lại chứa đựng nhiều sự phiền não như vậy?
20. Những việc mà ta chưa đạt được thì ta luôn cho rằng nó rất
đẹp rất tốt, chính vì ta hiểu nó quá ít, ta không có thời gian đi sát với nó.
Nhưng rồi sau này khi ta hiểu sâu sắc,
hiểu rõ vấn đề, ta phát hiện ra nó không còn đẹp đẽ, không còn tốt như trong tưởng
tượng của ta lúc trước nữa thì ta hãy luôn luôn để tâm trong Chánh niệm, an trú
trong Chánh pháp có như thế tâm ta mới không đau khổ và hụt hẫng.
21. Sống một ngày là diễm phúc của một ngày nên phải quý trọng.
Khi ta khóc, ta than thân trách phận, đau khổ, ganh đua, hơn thua thì khi ngoảnh
lại nhìn thì ta phát hiện có người không nhà, không cửa, bệnh tật, nghèo đói,
đau khổ thì ta hãy biết quý trọng cuộc sống hiện tại của ta. Đừng nhìn mình nữa
mà hãy nhìn cho mọi người có như thế tâm mình mới an lạc được.
22. Tốn thêm một chút tâm lực để chú ý người khác chi bằng mất
một chút tâm lực phản tỉnh chính mình.
23. Hận thù người khác sẽ là một mất rất mát lớn đối với ta.
24. Mỗi người ai cũng có mạng sống nhưng không phải ai cũng
hiểu được điều đó thậm chí trân quý mạng sống của mình hơn. Người không hiểu được mạng sống thì mạng
sống đối họ chính là một sự trừng phạt.
25. Tính chấp của ta là nguyên nhân của khổ não và phiền muộn,
ta hãy buông chấp thì ta mới được an lạc
tự tại.
26. Đừng có khẳng định về tư tưởng cách nghĩ của ta quá, như
vậy sẽ ta đỡ phải hối hận, cắn rứt và đau khổ hơn.
27. Khi ta thành thật được với chính mình, thế giới sẽ không
ai lừa dối ta
28. Người che đậy khuyết điểm của mình bằng thủ đoạn tổn
thương người khác là kẻ đê tiện.
29. Hãy âm thầm quan tâm cho mọi người đó là một sự bố thí
vô hình của ta.
30. Đừng có gắng sức suy nghĩ, suy đoán cách nghĩ của người
khác, nếu ta không phán đoán bằng trí tuệ chính xác và kinh nghiệm cũng như sự
hiểu biết thì mắc phải sự nhầm lẫn là lẽ đương nhiên.
31. Muốn tìm hiểu một người chỉ cần xem mục đích đến và xuất
phát điểm của người đó có giống nhau hay không thì ta có thể biết được người đó
có thật lòng hay không.
32. Chân lý của nhân sinh chỉ là giấu trong cái bình thường
đơn điệu.
33. Người không tắm rửa thì càng xức nước hoa càng thấy hôi
cũng như danh tiếng và đạo đức đến từ sự chân tài và thực học của mình. Có đức
thì tự nhiên thơm.
34. Thời gian sẽ qua đi, thời gian sẽ là liều thuốc bổ, hãy
để thời gian nó tự xoá sạch mọi phiền
não, khổ đau của ta đi.
35. Do ta cứ xem những chuyện đơn thuần thành quá nghiêm trọng
nên ta sẽ rất đau khổ.
36. Người luôn e dè bác bỏ thiện ý của người khác thì người
đó sẽ rất đau khổ và hết thuốc cứu chữa.
37. Làm người đau khổ bằng vọng ngữ, dối trá, điêu ngoa thì
chính tâm mình phải bịa chuyện thêm nữa, cần gì mà phải làm khổ tâm của chính
mình như vậy? Làm cho người khác đau khổ chính là chính mình đang tự làm cho
tâm mình đau khổ. Vì chính tâm mình đang bị những ô nhiễm đó nó đang làm hư hoại
tâm của chính mình
38. Sống một ngày mà vô ích, không làm được chuyện gì có ich
chẳng hạn giúp đỡ cha mẹ, giúp đỡ người nghèo khổ, không làm được gì hết thì chẳng
khác gì là một người phạm tội.
39. Quảng kết chúng sanh duyên chính là không làm tổn thương
bất cứ người nào cho dù người đó có làm cho mình đau khổ.
40. Hãy im lặng, im lặng là một câu trả lời hay nhất cho những
ai phỉ báng ta, làm cho ta đau khổ.
41. Cung kính đối với mọi người chính là sự trang nghiêm cho
chính bản mình.
42. Có lòng thương yêu mọi người vô tận thì ta sẽ có tất cả
sự an lạc tự tại trong đời này.
43. Đến là sự đương nhiên, đi là sự tất nhiên cho nên hãy
tùy duyên mà hoá độ, hoá độ phải tuỳ duyên.
44. Từ bi là vũ khí lớn nhất của ta và của tất cả mọi người.
45. Ta hãy cần đối diện với sự thật thì ta mới vượt qua được
sự thật.
46. Cái tâm của ta là cái tòa án công bằng nhất. Có thể ta dối
được người khác, làm người khác đau khổ nhưng ta không bao giờ dối được chính
cái tâm của ta.
47. Một người không biết yêu thương chính mình thì người đó
sẽ không bao giờ biết yêu thương mọi người xung quanh.
48. Có lúc ta muốn thầm hỏi mình, ta đang đeo đuổi cái gì?
ta sống vì cái gì?
49. Đừng chấp mà xa lìa tình nghĩa, tình mẫu tử, tình làng
xóm, tình anh em, tình bạn bè. Cũng đừng vì sự oán giận, hận thù mà xa lìa sự
thâm ân và quên đi cái tâm ân tình của người khác.
50. Cảm ơn đời vì những gì ta đã có, cảm ơn đời những gì ta
không có.
51. Nếu ta có thể đứng ở góc độ của người để nghĩ cho họ thì
đó mới là từ bi.
52. Nói năng đừng có tính châm chọc, châm biếm hoặc gây tổn
thương cho người, đừng có ngã mạn khoe tài cán của chính mình, đừng có phô điều
xấu của người, tự nhiên sẽ hóa địch thành bạn, hoặc sẽ hoá tan mọi sự hận thù.
53. Phải thành thật đối diện với mâu thuẫn và khuyết điểm
trong tâm của mình, đừng có nên lừa dối chính bản thân mình.
54. Nhân quả không có tội, nó không nợ chúng sanh cái gì hết
cho nên chúng sanh đừng oán trách nó.
55. Đa số người đời chỉ làm được ba việc là dối mình, dối
người và bị người dối.
56. Cái Tâm là cái tên lừa đảo lớn nhất của ta, người khác
có thể dối gạt ta nhất thời, còn cái Tâm nó lại gạt ta suốt cả cuộc đời.
57. Nếu còn một chúng sanh nào chưa độ thì ta đừng nên thoát
một mình. Chỉ cần tâm ta tự giác tâm an thì thế giới xung quanh đều an lạc và tốt.
58. Khi trong tay ta nắm chặt một vật gì mà ta không buông
xuống được, cứ khư khư giữ nó bên mình thì ta chỉ có mỗi một thứ này thôi. Nếu
ta chịu buông bỏ thì ta mới có cơ hội chọn lựa những thứ khác. Nếu cứ khư khư với quan niệm của ta, không chịu buông bỏ
thì trí huệ của ta chỉ đạt ở mức độ nào đó thôi. Ta chỉ có thể đạt được sự
tương đối chứ không thể đạt được sự tuyệt đối.
59. Nếu ta có sống những ngày bình an, ta hãy để cho tâm ta
an lạc thì đó chính là phúc của ta, có biết bao nhiêu chúng sanh đã không thấy
được sự an lạc của ngày mai, biết bao nhiêu chúng sanh đã trở thành tàn phế, biết
bao nhiêu người đã đánh mất tự do.
60. Chúng sanh có quan điểm riêng của chúng sanh, ta có quan
điểm riêng của ta, ta không có liên quan gì đến chúng sanh, chỉ cần ta có thể cảm
hóa được chúng sanh, nếu không thì ta đành cam chịu bất lực.
61. Muốn tìm thấy sự vĩnh hằng của sự an lạc tự tại thì trước
mắt ta cần phải khống chế cái hiện tại.
62. Ác khẩu, ta đừng để cho nó phát ra từ miệng của ta, cho
dù người ta có xấu bao nhiêu, có ác bao nhiêu, ta càng nguyền rủa thì tâm ta
càng bị nhiễm ô. Ta hãy nghĩ họ là bậc thiện tri thức của mình.
63. Một người nào đó có thể làm trái luật nhân quả, có thể
làm hại ta, hủy báng ta, lừa gạt ta, nhưng chúng ta đừng vì thế mà oán hận họ.
Ta hãy nhất định giữ một bản tánh hoàn chỉnh và một tâm hồn thanh tịnh trong sạch,
có như thế ta mới tìm thấy được sự an lạc cho chính mình và gia đình mình.
64. Nếu một người chưa từng cảm nhận sự đau khổ khó khăn của
người khác thì rất khó cảm thông cho người khác. Muốn học được sự cứu khổ cứu nạn
của Chư Phật thì trước tiên chúng ta phải chịu khổ, chúng ta phải chịu đựng sự
khổ đó.
65. Thế giới này vốn không thuộc về mình, do đó mình không cần
bỏ nó. Cái mình cần vứt bỏ chính là tính Chấp của mình. Mọi vạn vật nó đều cung
ứng cho mình nhưng nó không thể thuộc về mình mãi mãi.
66. Trên thế gian này mọi người không thể thay đổi được thế
giới xung quanh nên mình phải thay đổi chính mình. Đối diện tất cả sự việc bằng
tấm lòng từ bi và tâm trí huệ.
Anh Nhí Tâm Đắc 5/2016